Em sẽ yên lòng hơn nếu biết anh được sưởi ấm trái tim bằng tình yêu của một cô gái khác.
Mùa đông về rồi đấy anh ạ? Ở nơi xa ấy, anh đã tìm được người con gái nào thay thế em nắm lấy bàn tay anh hay chưa? Đã có người con gái nào để anh ôm vào lòng, để anh thổn thức và được xa dịu những vết thương nhức nhối trong lòng vì yêu em gây ra chưa? Đừng đóng cửa trái tim mình nữa, hãy yêu đi anh nhé! Đừng làm em thêm nhói lòng khi biết rằng ở nơi xa đó anh vẫn đang cô đơn.
Em đã tìm được cho mình một người chăm sóc cho em, một người sưởi ấm đôi bàn tay em mỗi khi mùa đông về. Nhưng em sẽ hạnh phúc trọn vẹn hơn nếu anh cũng tìm thấy một nửa cho mình. Em biết, sẽ rất khó để quên được mối tình của chúng mình. Người ta cứ nói tình yêu thời sinh viên chỉ là chút tình thoảng qua trong đời. Nó đẹp đấy nhưng rồi sẽ tan vì mỏng manh như cánh bướm. Nhưng em không tin là vậy. Em tin nếu ai đã từng yêu chân thành, mối tình sinh viên ấy cũng có thể trở thành điều khắc cốt ghi tâm.
Em và anh đã có một mối tình như thế dù cả hai đã không thể nắm tay nhau đi tới tận cùng của yêu thương. Đó là cũng là do duyên phận, đừng trách than thêm nữa. Cả em và anh đều rất khó khăn để quên bởi vì khi chia tay chúng mình còn yêu nhau tha thiết. Nhưng phía sau anh còn gánh nặng gia đình, còn em cũng không dám từ bỏ người mẹ đã vất vả một mình nuôi em để chạy theo anh. Vì thế em và anh đành buông tay nhau dù lòng quặn thắt.
Em đã mất hơn 3 năm mới có thể mở lòng mình lại và yêu. Tình yêu với em lúc nào không giống như yêu anh nhưng em dám chắc nó là tình yêu đích thực anh ạ. Em đến với anh ấy không phải là để lấp chỗ trống. Em không muốn có bất cứ ai thêm đau khổ vì tình yêu nếu đó không phải là tình yêu chân thành nữa. Em không thể yêu anh ấy giống như tình yêu dành cho anh vì anh và anh ấy vốn là hai người khác nhau. Em yêu anh ấy theo một cách riêng, cách của một người con gái đã từng yêu, từng đi qua nỗi đau tình yêu và trưởng thành hơn.
Em nghĩ về anh rất nhiều, sự suy nghĩ đó không phải là vì em còn chưa quên anh. Em sẽ không bao giờ quên anh vì em không muốn quên. Em sẽ nhớ mãi về anh như một phần kí ức của cuộc đời mình. Em gọi anh là cố nhân. Em lo anh còn đơn độc mỗi khi mùa đông về, khi mà em có một người khác ôm lấy bờ vai mình rồi…
Đừng nuối tiếc những gì trong quá khứ nữa anh. Hãy sống cho hiện tại. Anh không thấy rằng mùa đông quá lạnh ư?Sao anh cứ phải hoài niệm mãi thế, sao anh không kiếm tìm cho mình một người con gái để yêu thương. Em biết người như anh không khó để trở thành một bóng hình thầm thương trộm nhớ của cô gái nào đó. Chỉ là anh cứ luôn tìm cách từ chối họ. Anh không cho họ cơ hội nhưng thực chất là không cho chính mình cơ hội. Đừng làm thế nữa anh, em đau lòng lắm!
Đã bao lần em muốn gọi cho anh, hỏi anh sống ra sao nhưng rồi em lại sợ. Em sợ giọng nói của em lại gợi lên trong anh những nỗi đau, lại khiến anh thêm buồn tủi vì biết em đã tìm được người thay thế anh trong khi anh vẫn đơn độc. Đừng hi vọng vào một sự quay đầu lại của chúng mình nữa anh, điều đó không thể nào xảy ra vì khi quyết định chia tay, cả em và anh đã biết lí do chia tay là gì nên sẽ không thể tái hợp.
Anh còn định sống như vậy đến bao giờ? Cô đơn đáng sợ lắm anh ạ. 3 năm là quá đủ để tạ từ tình yêu rồi. Em sẽ yên lòng hơn nếu biết anh được sưởi ấm trái tim bằng tình yêu của một cô gái khác. Cứ mở lòng mình, từ từ thôi, có thể lúc đầu anh chưa thể yêu như anh nghĩ nhưng rồi tình yêu có sức mạnh ghê gớm lắm, nó sẽ tự len lỏi vào tận sâu trái tim anh, làm ấm dần lên. Và rồi anh sẽ yêu thôi. Đừng sợ lại đớn đâu thêm một lần nữa, hãy mở cửa trái tim mình đi anh nhé!
Mùa đông về rồi đấy anh ạ? Ở nơi xa ấy, anh đã tìm được người con gái nào thay thế em nắm lấy bàn tay anh hay chưa? Đã có người con gái nào để anh ôm vào lòng, để anh thổn thức và được xa dịu những vết thương nhức nhối trong lòng vì yêu em gây ra chưa? Đừng đóng cửa trái tim mình nữa, hãy yêu đi anh nhé! Đừng làm em thêm nhói lòng khi biết rằng ở nơi xa đó anh vẫn đang cô đơn.
Em đã tìm được cho mình một người chăm sóc cho em, một người sưởi ấm đôi bàn tay em mỗi khi mùa đông về. Nhưng em sẽ hạnh phúc trọn vẹn hơn nếu anh cũng tìm thấy một nửa cho mình. Em biết, sẽ rất khó để quên được mối tình của chúng mình. Người ta cứ nói tình yêu thời sinh viên chỉ là chút tình thoảng qua trong đời. Nó đẹp đấy nhưng rồi sẽ tan vì mỏng manh như cánh bướm. Nhưng em không tin là vậy. Em tin nếu ai đã từng yêu chân thành, mối tình sinh viên ấy cũng có thể trở thành điều khắc cốt ghi tâm.
Em và anh đã có một mối tình như thế dù cả hai đã không thể nắm tay nhau đi tới tận cùng của yêu thương. Đó là cũng là do duyên phận, đừng trách than thêm nữa. Cả em và anh đều rất khó khăn để quên bởi vì khi chia tay chúng mình còn yêu nhau tha thiết. Nhưng phía sau anh còn gánh nặng gia đình, còn em cũng không dám từ bỏ người mẹ đã vất vả một mình nuôi em để chạy theo anh. Vì thế em và anh đành buông tay nhau dù lòng quặn thắt.
Em đã mất hơn 3 năm mới có thể mở lòng mình lại và yêu. Tình yêu với em lúc nào không giống như yêu anh nhưng em dám chắc nó là tình yêu đích thực anh ạ. Em đến với anh ấy không phải là để lấp chỗ trống. Em không muốn có bất cứ ai thêm đau khổ vì tình yêu nếu đó không phải là tình yêu chân thành nữa. Em không thể yêu anh ấy giống như tình yêu dành cho anh vì anh và anh ấy vốn là hai người khác nhau. Em yêu anh ấy theo một cách riêng, cách của một người con gái đã từng yêu, từng đi qua nỗi đau tình yêu và trưởng thành hơn.
Em nghĩ về anh rất nhiều, sự suy nghĩ đó không phải là vì em còn chưa quên anh. Em sẽ không bao giờ quên anh vì em không muốn quên. Em sẽ nhớ mãi về anh như một phần kí ức của cuộc đời mình. Em gọi anh là cố nhân. Em lo anh còn đơn độc mỗi khi mùa đông về, khi mà em có một người khác ôm lấy bờ vai mình rồi…
Đừng nuối tiếc những gì trong quá khứ nữa anh. Hãy sống cho hiện tại. Anh không thấy rằng mùa đông quá lạnh ư?Sao anh cứ phải hoài niệm mãi thế, sao anh không kiếm tìm cho mình một người con gái để yêu thương. Em biết người như anh không khó để trở thành một bóng hình thầm thương trộm nhớ của cô gái nào đó. Chỉ là anh cứ luôn tìm cách từ chối họ. Anh không cho họ cơ hội nhưng thực chất là không cho chính mình cơ hội. Đừng làm thế nữa anh, em đau lòng lắm!
Đã bao lần em muốn gọi cho anh, hỏi anh sống ra sao nhưng rồi em lại sợ. Em sợ giọng nói của em lại gợi lên trong anh những nỗi đau, lại khiến anh thêm buồn tủi vì biết em đã tìm được người thay thế anh trong khi anh vẫn đơn độc. Đừng hi vọng vào một sự quay đầu lại của chúng mình nữa anh, điều đó không thể nào xảy ra vì khi quyết định chia tay, cả em và anh đã biết lí do chia tay là gì nên sẽ không thể tái hợp.
Anh còn định sống như vậy đến bao giờ? Cô đơn đáng sợ lắm anh ạ. 3 năm là quá đủ để tạ từ tình yêu rồi. Em sẽ yên lòng hơn nếu biết anh được sưởi ấm trái tim bằng tình yêu của một cô gái khác. Cứ mở lòng mình, từ từ thôi, có thể lúc đầu anh chưa thể yêu như anh nghĩ nhưng rồi tình yêu có sức mạnh ghê gớm lắm, nó sẽ tự len lỏi vào tận sâu trái tim anh, làm ấm dần lên. Và rồi anh sẽ yêu thôi. Đừng sợ lại đớn đâu thêm một lần nữa, hãy mở cửa trái tim mình đi anh nhé!
Blog truyện - Truyện ngắn sưu tầm.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét