728x90 AdSpace

Latest News
Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

[Truyện ngắn] Chẳng có ai thích mãi một người không thích mình

Anh vẫn có thói quen tặng hướng dướng cho cô, người mà anh yêu hết mực, và như là yêu hơn chính bản thân mình...
Đối với anh cô là một bé con, đáng yêu và ngờ nghệch nhưng bên trong là cả một tâm hồn nhạy cảm, chất chứa, yêu thương. Những bông hoa hướng dương vàng ươm màu nắng, từng cánh mỏng manh nhưng kết vào dày dặn, cũng như cô, mỏng manh nhưng không hề yếu đuối, chúng vẫn hay nằm tròn trịa trong những tờ báo Nhân dân hàng ngày, vì một lẽ cô thích hoa hướng dương cũng chẳng biết tự bao giờ. Trách anh có tình mà lại để chúng chi phối bản thân, vẫn là tự tay ôm hoa tặng cô mà chẳng nói một lời, cứ lặng lẽ, ân cần như một thói quen không bỏ, mà anh không biết rằng, điều đó, làm cô đọng đầy dư vị chán chường. Căn bản một điều, là... cô, không và chưa bao giờ yêu anh.

 Cuộc đời vốn dĩ muốn trêu đùa những số phận, có những khi phải nở nụ cười đầy chát chúa mà nghĩ rằng: "Ông trời ơi, thật là..." Người anh yêu tha thiết thì người ta lại chẳng mảy may rung động lấy một lần, cái bi kịch muôn thuở trong bao kiếp người qua. Nhưng cũng phải trách cô, đã không yêu anh, nhưng làm anh hiểu anh còn hi vọng, còn cơ hội cho mối tình đơn phương lay lắt này. Thật ra, ít ai hiểu được và chỉ có người trong cuộc là hiểu hết lý lẽ của những rối buộc cảm tình này.

Ba năm trước khi còn là sinh viên năm nhất, sống xa nhà ở một thành phố hàng triệu dân, cô không ngoại lệ tránh khỏi những cô độc, những bỡ ngỡ trước bao thứ mới mẻ, có khi là xa lạ với mình.Đã từng ước chạm vào những cửa hiệu với đèn neon ấm áp đầy những thứ sang trọng, cầu kì, từng ước chạm vào lòng những con người mới quen, mới gặp, để hiểu về họ nhiều hơn, hay chỉ ước chạm vào những đám cỏ xanh mướt mọc trên dải phân cách vỉa hè, tất cả với cô là một thế giới lớn lao kì thú. Đó là điều ước nhưng con người cô cũng thực tế, rất hiểu chuyện và biết tiết chế cảm xúc bản thân mình, cô rất bản lĩnh, để tránh đường khỏi những cạm bẫy nhiều khi khó lường trước. Anh và cô đã quen biết từ lâu, chơi với nhau từ thuở bé, từ cái thời vẫn còn mang đôi dép chiếc nọ chiếc kia, cái thời trưa nắng đổ đầu vẫn rủ nhau đi chọc trứng cá. Thân thiết đến độ không còn khoảng cách như thế, dù anh hơn cô cũng vài tuổi.

 Rồi cũng chẳng có gì nhanh bằng thời gian, khi cô thành một thiếu nữ thì anh cũng đã không còn ở chung thành phố với cô nữa rồi, cùng hít thở chung dưới một bầu không khí, nhưng anh lại sống ở một thành phố khác, dù cũng nhiều lần hai người có liên lạc với nhau qua điện thoại thì rào cản vô hình "xa mặt cách lòng" cũng khiến cho hai người vô định nổi trôi trên dòng khoảng cách.
Một đêm gió mùa về, cô lang thang trên con đường từ lớp học tối về nhà, cũng không xa là mấy nhưng trời trở gió và từng đợt mỏng tang cứ thốc thẳng vào người khiến cô rùng mình và chợt thấy lòng chơ vơ, hoang hoải thế. Với một tâm hồn còn quá đỗi son rỗi như cô, ngoại trừ việc đã biết rung động trước một cậu bạn trai thì, hoàn toàn, cô chưa có tình cảm mà được gọi là "tình yêu' với ai, bao giờ.

Người con gái dịu dàng, thuần khiết, y như một bông hoa ban trắng mọc giữa núi rừng đại ngàn. Làm chếnh choáng biết bao tâm hồn, thử hỏi mấy ai không lay động tình yêu?

Cô miên man nghĩ về anh, đã bao lần dứt khoát, đã bao lần phải làm anh tổn thương để anh hiểu rằng tình cảm của cô với anh không phải là tình yêu, chỉ là một thứ tình cảm yêu quý, gắn bó và nặng ân nghĩa mà thôi. Vì sao thế ư? vì anh và cô cùng lớn lên bên nhau, vì anh đã giúp cô đứng vững trước những bước đầu tiên trong guồng quay của cuộc đời. Đơn giản là sự cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ của những con người gắn bó lâu dài, hoàn toàn không phải chữ tình nam nữ. Giá mà anh cũng hiểu điều đó, và giá như cô rõ ràng một chút, đáp trả lại lòng tốt của anh một cách khéo léo hơn để anh không hiểu lầm, hi vọng, thì mối quan hệ này đã không chệch theo một quỹ đạo khác.


 Cũng thật là nực cười, tại sao đang vô tư, đang tốt đẹp mà có chút tình cảm khác đi tình bạn một chút thì mối quan hệ nào cũng vậy, đều sẽ trùng xuống. Bản thân cô vẫn giữ lập trường của mình, không bao giờ yêu ai vì lòng thương hại hoặc bất cứ lí do nào không xuất phát từ thật lòng, kể cả cách làm anh đau, nhưng như thế sẽ tốt hơn, cho cả anh và cô. Cô biết anh đã buồn và thất vọng đến thế nào, nhưng thời gian trôi qua cũng khá dài, cô đã chọn cách để anh tự làm lành vết thương. Không an ủi, không liên lạc, không phải như thế là quá phũ phàng, mà chỉ có như thế, anh mới thôi không còn yêu cô.

Người ta nói không sai, chẳng ai có thể yêu mãi một người mà người ta không yêu mình. Thế gian rộng lớn, tình người mênh mông, độc bước mỏi chân rồi cũng có lúc phải tự khắc dừng. Tự chất vẫn hàng tá câu hỏi trong đầu, giờ thần kinh của cô cứ nhảy nhót căng cứng chỉ trực vỡ tung, ước được về nhà, được uống cafe và tắm nước nóng. Qua hôm nay ngày mai bắt đầu những cái mới, sẽ lại thấy vui. Cô chỉ tiếc một điều duy nhất, là cô và anh không còn thân thiết được như trước, cô thì vẫn vậy, còn vấn đề, là ở anh. Thật lòng, cô vẫn thèm khát cảm giác được quan tâm, được hỏi han, động viên và vỡ òa mọi lúc từ anh mà vô tư không vướng bận, để cô sống thật với lòng mình, không sợ hãi, không lo lắng và thật yên tâm.

Gần hai năm cho một mối quan hệ không gặp mặt, để hôm nay cô mải miết nghĩ về...bao giờ mới đến ngày đó, được gặp lại anh, một phút? Thứ tình yêu mà từ một phía sẽ khó có bền lâu. Cô vẫn mong trái tim anh ngày thanh tịnh để trở về là người anh của ngày xưa, kết nối lại một tình bạn, tình thân thật đẹp. Gió vẫn thốc từng cơn vào tấm thân mỏng manh trong đêm vắng, bước những bước cuối phố dài, nhận ra một bóng hình thân quen, như đã từ lâu, phải không hình dáng ấy? Nhẹ nhàng, ấm áp, như thay cho lời muốn nói, tay anh đó, vẫn ôm hoa, vẫn mỉm cười dịu dàng, không phải là ảo ảnh.

Bắt đầu lại nhé, những người bạn tri kỉ, những cảm tình vẹn nguyên, gió thổi mạnh hơn mỗi lúc, nhưng sao lòng người ấp áp lạ thường....
  • Blogger
  • Facebook

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Item Reviewed: [Truyện ngắn] Chẳng có ai thích mãi một người không thích mình Rating: 5 Reviewed By: Unknown